Công ty phát hành: Nhã Nam Tác giả: Trình Tuấn Nhà xuất bản: NXB Thế Giới Năm xuất bản: 2015 Số trang: 237
Giới thiệu sách: Những gì xảy ra trong một đời người không nói gì về con người đó, mà là cách người đó lựa chọn ứng phó với những sự kiện trong đời mình
Trình Tuấn sinh 1984, hiện là người cha đơn thân đang sống ở Tp. Hồ Chí Minh cùng cô con gái 2 tuổi tên Ủn. Vợ mất sau khi sinh con được 10 ngày, hiều được sự vô giá của sữa mẹ, suốt 2 năm, Trình Tuấn lặn lội đi xin sữa các mẹ cho con bú. Anh đã lập ra cộng đồng Ngân hàng sữa Mẹ để các mẹ chia sẻ nguồn sữa đến những em bé thiệt thòi, và là một trong những admind của cộng đồng Hội Sữa Mẹ để cổ vũ phong trào nuôi con bằng sữa mẹ.
"Ít ra cuộc đời đã không lấy đi của ba tất cả, ba vẫn còn Ủn để nhớ, để thương, để quay về nơi bình lặng sau cơn sóng dữ. Ủn là hạnh phúc của ba, là tất cả với ba bây giờ. Thật đáng sợ khi không còn gì bám víu trong dòng nước dữ, con người ta sẽ để mặc cho dòng đời cuốn đi. Ba sẽ thành kẻ đầu đường xó chợ, hay có thể là kẻ tâm thần ăn mày dĩ vãng, hay tệ hơn ai mà biết... Cảm ơn con đã níu ba lại để ba không gục ngã, để hôm nay nhận thấy tim mình còn thổn thức vì con..."
Nhận định
"Một cuộc sống tốt đẹp có thực.
Cuốn tự truyện này được kể bằng giọng văn mộc mạc, chân tình, chậm rãi tưởng chừng như chỉ phù hợp với một tính cách nhẹ nhàng và đơn điệu nào đó, một cuộc sống nhẹ nhàng và thanh thản nào đó. Nhưng hóa ra theo từng lời kể chậm rãi ấy, người đọc bị hút vào một chuỗi sự kiện khó có thể tưởng nổi là chúng hội tụ trên chỉ riêng một con người, một chuỗi sự kiện dường như chưa có dấu hiệu dừng lại ngay cả khi cuốn sách đã khép, vẫn khiến người ta băn khoăn muốn biết điều gì kế tiếp sẽ xảy ra với chàng trai tài hoa nhưng nhiều lận đận của vùng đất Đô Lương này, với Ủn - cô con gái của anh với người vợ mà anh cho là có sứ mệnh đặc biệt đối với đời anh: đem Ủn đến cho anh và ra đi về cõi thiên đường chỉ 10 ngày sau khi Ủn ra đời.
Cuốn tự truyện là nhiều chuỗi cảm xúc đan xen, có lúc đầy ấp những ký ức thân thuộc về thiên nhiên êm đềm nơi miền quê hương Đô Lương tần tảo, có lúc dồn dập những hoạt động táy máy hay sáng tạo của một cậu bé quê nghèo nhưng nhiều ý tưởng và mơ mộng để rồi lớn lên trở thành một thành viên của đội tuyển sinh viên Việt Nam chiến thắng ở một cuộc thi tầm cỡ châu lục, đem lại cảm giác hãnh diện một thời cho những ai là người Việt, còn có hình ảnh một chàng sinh viên ham mê các hoạt động tình nguyện, dám dấn thân và trải nghiệm.
Cuốn tự truyện cũng nói về sự kiện đã khiến phần lớn chúng ta biết về anh, về sự trớ trêu của trò chơi nghiệt ngã mang tên Số phận. Những hiểu biết rời rạc qua nhiều mẩu báo giờ đây được người duy nhất còn lại trong cuộc xâu chuỗi lại bằng một nỗi niềm yêu thương da diết với người vợ “chịu đi mấy chục cây số trong đêm để đón anh”. Anh đã dằn vặt mình sau khi vợ mất. Nhưng sự kiện đau lòng đó dường như là chất xúc tác để anh đi tiếp những năm tháng chông gai bằng một sự kiên định mà chính anh cũng tự hỏi mình từ đâu mà có. Tuấn đã cho tôi một bài học về thực hiện trách nhiệm với quá khứ, với hiện tại và với tương lai - dù cuộc đời có ra sao đi nữa - hông qua cách anh quyết tâm muốn nuôi con bằng sữa mẹ, cách anh viết cho vợ anh, viết cho Ủn, dạy cho Ủn, cách anh lăn xả trên khắp các nẻo đường cả nước và trong đam mê của cá nhân anh. Của cải anh để dành cho Ủn là thứ Ủn sẽ không bao giờ mất - đó là thái độ với cuộc sống đầy trách nhiệm, không yếu mềm, không bỏ cuộc và biết tri ân những người quen và không quen.
Gần như cùng lúc với khi tôi đọc cuốn tự truyện này, ở Châu Âu, một viên phi công của hãng hàng không German Wings đã kết liễu đời mình và hơn trăm sinh mạng vô tội, chỉ vì anh ta trầm cảm và muốn người ta nhớ đến mình bằng bất cứ giá nào. Thật là đáng hổ thẹn khi nghĩ rằng ai đó có lý do chính đáng để tự giết mình và giết bao nhiêu sinh mạng khác. Đối với tôi, tự truyện của Tuấn còn đem lại cho tôi bằng chứng về một cuộc sống tốt đẹp có thực, nơi nhiều người biết chia sẻ lòng từ ái cho những mảnh đời chưa kịp may mắn như mình, như con mình. Như sen thơm mọc ở giữa bùn lầy, lòng từ ái của họ, của Tuấn, của hàng ngàn bà mẹ khác có sức mạnh lan tỏa và khích lệ mãnh liệt. Như Ủn không chỉ có một mẹ, Mẹ của Ủn là rất nhiều bà mẹ mà Tuấn biết tên cũng như không biết tên. Mẹ của Ủn là hiện thân của tình thương không vụ lợi, là sự lo lắng cho sự an toàn của nhiều sinh linh bé bỏng xa lạ. Chỉ cần sinh linh đó cần đến, lòng từ ái kia hiện diện. Nếu Con cần, Mẹ có.
Cầu chúc cho đoạn đường sắp đến của Cụ Mết và bé Ủn sẽ được người Mẹ trên thiên đường kia soi bước và tiếp sức. Cầu chúc một kết cục có hậu đến với mọi mảnh đời đã nhiều vất vả gian truân.
Mong rằng cuốn tự truyện này sẽ được đón nhận và yêu mến bởi các độc giả."
(Đỗ Quốc Hiệp - Nguyên Phó chủ tịch Qũy đầu tư IDG Ventures Vietnam)